Trang

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2019


tẩy chay Hollywood và chuyển sang xem phim Hàn Quốc được chưa  ???


Bước lùi của Hollywood về tự do ngôn luận.


( Đàn Chim Việt : lược trích )


Bắc Kinh chuyển sang hợp tác với kỹ nghệ điện ảnh Mỹ để xâm nhập vào thị trường lớn nhất thế giới.

Trong số những quyền tự do dành cho công dân Hong Kong sau khi Anh bỏ quyền kiểm soát từ năm 1997 là quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí. Sự tự do đó tạo nên sinh hoạt xuất bản sôi động tại đây ; Hong Kong phát hành một loạt sách báo và tạp chí viết về mọi khía cạnh lịch sử, chính trị và xã hội của Hoa lục. Thật vậy, nếu không có những nhà xuất bản ở Hong Kong, thế giới sẽ biết rất ít về Trung Hoa và điều đó cũng đúng với hàng ngàn người ở Hoa lục mãi đến gần đây mới đổ xô đến các nhà sách nổi tiếng ở Hong Kong như Causeway Bay và People’s Recreation Community.

Hiện nay, những nhà sách này đã biến mất cùng với gần như tất cả các nhà xuất bản độc lập của Hong Kong. Những người can đảm đấu tranh để giữ cho chúng sống đã bị bịt miệng. Cuộc đàn áp này cùng với nhiều vấn đề khác đã đưa 2 triệu người biểu tình xuống đường phố Hong Kong, phản ảnh những nỗ lực tích cực của Đảng Cộng sản Trung Hoa nhằm đưa thuộc địa cũ của Anh vào khuôn phép với sắc lệnh năm 2017 do Chủ tịch Tập Cận Bình ban hành. Tất cả mọi hình thức truyền thông phải hợp nhất và đặt dưới sự kiểm soát trực tiếp của Ban Tuyên giáo Trung ương.

Số phận của các nhà sách Hong Kong đã gây ra sự phản đối trên toàn thế giới ; những hãng thông tấn độc lập và những người ủng hộ tự do ngôn luận lên tiếng cảnh cáo chế độ toàn trị có thể trở lại với Hong Kong. Yaqiu Wang của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền trong một bài báo gần đây trên tờ New York Times đã tuyên bố  :

“ Đó là một cuộc tấn công vào sinh hoạt xuất bản ở tất cả mọi mặt ” .



Cuộc phản đối này hoàn toàn hợp lý. Nhưng là một người quan sát lâu năm về một phương tiện truyền thông khác cũng đang mất vào tay của cơ quan kiểm duyệt của Đảng cộng sản Trung Hoa, tôi phải tự hỏi : Tại sao không có sự phản đối tương tự về cuộc tấn công của Trung Hoa vào ngành kỹ nghệ điện ảnh không chỉ ở Hong Kong mà còn ở Mỹ ?

Trong những năm qua, chính phủ Hoa Kỳ thường ca ngợi và bảo vệ các bộ phim Hollywood như là một thành tố quan trọng của quyền lực mềm của Mỹ, đó là một phương tiện truyền thông mà không cần dùng đến loại tuyên truyền trắng trợn để truyền đạt lý tưởng Mỹ bao gồm cả tự do ngôn luận cho công chúng trên toàn thế giới. Nhưng Hollywood từ lâu đã từ bỏ vai trò đó. Thật vậy, kể từ khi Thế chiến II kết thúc, các hãng phim đã không còn hợp tác với Washington để cổ xúy lý tưởng quốc gia. Thay vào đó, mối quan hệ ngày nay hoàn toàn là thương mại cho cả 2 bên. Ví dụ, Hollywood thường xuyên yêu cầu có sự giúp đỡ của Washington trong việc chống sự vi phạm bản quyền và xâm nhập thị trường nước ngoài nhưng ngay cả khi giúp đỡ Hollywood như vậy, Washington vẫn không yêu cầu họ kiềm chế những miêu tả tiêu cực hơn về cuộc sống, chính trị và ý định toàn cầu của nước Mỹ. ( Ngoại lệ là Bộ Quốc phòng Mỹ khăng khăng đòi phê duyệt kịch bản của mọi bộ phim được họ hỗ trợ sản xuất )

Mọi thứ đều khác ở Trung Hoa. Với đất nước đang trở thành thị trường điện ảnh quan trọng nhất và lớn nhất thế giới, đảng Cộng sản đương quyền không có sự kiềm chế nào như vậy. Ngược lại, Bắc Kinh có một ý tưởng rất rõ ràng về cách kỹ nghệ điện ảnh nên vận hành ra sao ; cụ thể điện ảnh là một phần thiết yếu trong nỗ lực tạo ra dư luận phù hợp với thế giới quan và ý thức hệ của đảng cộng sản. Để được thế, Bắc Kinh đã dùng nhu cầu đầu tư vô hạn của Hollywood và cao vọng của họ là xâm nhập vào một thị trường tiềm năng với 1,4 tỷ khán giả để đưa Hollywood vào quỹ đạo của Trung Hoa.

Hollywood có vô số kinh nghiệm về kiểm duyệt. Năm 1915, trước khi những hãng phim mới thành lập chuyển đến Los Angeles, Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ đã xác định phương tiện truyền thông mới là “ kinh doanh, thuần túy và đơn giản ”. Quyết định đó đưa phim ảnh vào vòng kiểm duyệt của chính phủ khiến hiệp hội thương mại mới thành lập. Nhà sản xuất và phân phối phim của Mỹ phải tạo ra Luật Sản xuất định hình nội dung phim ảnh từ những năm 1930 cho đến khi hệ thống hiện tại thay thế những điều lệ này vào thập niên 60. Mãi đến năm 1952, Tối cao Pháp viện Mỹ mới đặt phim ảnh vào vòng bảo vệ của Tu chính án thứ Nhất.

Ngày nay, Hollywood là ngành kỹ nghệ điện ảnh tự do nhất trên trái đất nhưng chỉ hoàn toàn tận hưởng tự do đó ở Hoa Kỳ. Ở hầu hết các quốc gia khác, từ Vương quốc Anh cho đến Ả rập Saudi, một cơ quan chính phủ được gọi chệch đi là “ hội đồng phân loại phim ” sẽ phê duyệt tất cả mọi bộ phim của nước ngoài và của ngành điện ảnh trong nước trước khi chúng được chiếu tại rạp. Do đó, Hollywood đã có kinh nghiệm đàm phán với những cơ quan kiểm duyệt nước ngoài từ khi họ xuất cảng phim ảnh cách đây khoảng 100 năm.

Tuy nhiên, trong suốt thời gian đó, sự thỏa hiệp của Hollywood để đưa phim vào thị trường nước ngoài không bị coi là có vấn đề ngay cả đối với những người phản đối. Thường đối với thị trường có lợi nhuận cao hơn, nơi mà Hollywood quan tâm, đều ở các nước dân chủ, nơi những hội đồng phân loại phim làm việc theo luật pháp. Những thay đổi mà họ yêu cầu, nếu có, thường khiêm tốn. Ngược lại, ở các quốc gia độc tài, việc kiểm duyệt có khuynh hướng tham nhũng, khuất tất và chịu đủ mọi loại áp lực chính trị tiềm ẩn, nhưng vì những thị trường này thường không sinh lợi nên Hollywood hiếm khi bận tâm đến chúng. 1 người tuyển mộ tài năng ở Hollywood từng nhận xét với tôi : “ Ai thèm quan tâm đến Bắc Hàn ? Họ không mua phim của chúng tôi ”.

Trung Hoa đã phá vỡ khuôn mẫu này. Hoa lục cùng lúc là là thị trường kiểm duyệt gắt gao nhất và có lợi nhuận cao nhất thế giới. Trung Hoa đã buộc Hollywood khấu đầu trước một bộ máy kiểm duyệt của chính quyền có tiêu chuẩn mờ ám và khó đoán không như hầu hết các nước dân chủ đều rõ ràng và nhất quán. Theo một bản hướng dẫn năm 2016 cho các nhà sản xuất phim khao khát làm việc tại Cộng hòa Nhân dân Cộng hòa :

“ Trung Hoa và chính phủ độc đảng hiện đang thiếu ..... những hướng dẫn và tiêu chuẩn rõ ràng. Vì vậy thật khó để biết liệu một đề án có thể rơi vào tay những người kiểm duyệt hay không, mà sự kỳ quái của họ dường như phần lớn được cấp cao hơn trong tổ chức Đảng Cộng sản Trung Hoa quyết định – một đảng coi việc phóng chiếu hình ảnh của một xã hội ổn định là tối quan trọng để duy trì quyền lực của mình ”.

Về căn bản, 2 bên trong mối quan hệ Hollywood - Trung Hoa có những ưu tiên khác nhau. Chắc chắn cả 2 đều quan tâm đến lợi nhuận nhưng đối với Trung Hoa, lợi nhuận chỉ là một mục tiêu. Một quan tâm khác, quan trọng hơn là gầy dựng đủ tài năng và chuyên môn theo phong cách Hollywood để xây dựng một ngành kỹ nghệ giải trí Trung Hoa đẳng cấp thế giới hầu có thể cạnh tranh thành công với Hollywood trên thị trường toàn cầu và mở rộng ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa trên toàn thế giới. Một lần nữa, Hollywood đã tập trung hẹp hơn nhiều vào kinh doanh. Sự tập trung đó đã được củng cố khi Hollywood kiên quyết chống lại những nỗ lực của các quốc gia khác khi họ áp đặt chủ nghĩa bảo vệ văn hóa. Phải mất nhiều thập kỷ, Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ mới thay đổi vị trí pháp luật của phim ảnh từ “ doanh nghiệp, thuần túy và đơn giản ” thành “ biểu hiện văn hóa ” xứng đáng được Tu chính án thứ Nhất bảo vệ. Do đó thật trớ trêu khi phải đối phó với những chính phủ nước ngoài vận động Tổ chức Thương mại Thế giới kiềm chế sự thống trị của Hollywood đối với thị trường phim ảnh của họ, phản ứng tiêu chuẩn của người Mỹ lại cho rằng phim là một mặt hàng giống như bất kỳ mặt hàng nào khác và định nghĩa phim ảnh là biểu hiện văn hóa là vi phạm nguyên tắc thiêng liêng của thương mại tự do.

Đầu năm 2017, chiến lược của Bắc Kinh hợp tác với Hollywood để đưa ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa lên đến đỉnh điểm là việc hợp tác sản xuất Trung - Mỹ lớn nhất từ ​​trước đến nay : một tác phẩm đặc biệt trị giá 150 triệu đô la có tên Vạn Lý Trường Thành với Matt Damon thủ vai chính và sự có mặt của Trương Nghệ Mưu, đạo diễn quan trọng nhất của Trung Hoa. NBC Universal và 3 đối tác Trung Hoa đồng sản xuất cuốn phim tại một phim trường hiện đại ở Thanh Đảo. Vạn Lý Trường Thành đang ở giai đoạn thứ 3 trong quá trình Hollywood chuyển đổi từ vị trí một cơ sở xuất cảng phim do Mỹ sản xuất sang Trung Hoa, đến một đối tác đồng sản xuất phim với Trung Hoa ở Mỹ, rồi hợp tác sản xuất phim với Trung Hoa ở Hoa lục. Ở mỗi giai đoạn, giới sản xuất điện ảnh Mỹ đã nhận được một phần doanh thu lớn hơn và chấp nhận một mức độ kiểm soát cao hơn của chính quyền Trung Hoa.

Nếu Vạn Lý Trường Thành thành công lớn như mọi người mong đợi thì quá trình chuyển đổi của Hollywood có thể tiếp tục. Nhưng Vạn Lý Trường Thành không thành công. Đó là một thất bại khổng lồ ở Trung Hoa, Mỹ và mọi nơi khác. Kể từ đó, mối quan hệ đã có vị chua chát. Trung Hoa rút lui khỏi các hợp tác lớn với các hãng phim Hoa Kỳ và đã có sự di cư của nhiều cá nhân trong tầng lớp chuyên gia điện ảnh, không chỉ gồm các diễn viên mà còn có hàng trăm nhân viên phụ thuộc ( chuyên viên thu hình, người soạn nhạc, giám sát hiệu ứng hình ảnh, chuyên viên điều hợp những pha hành động, và tương tự ) vào ngành điện ảnh Trung Hoa, có nghĩa là, vào bộ máy tuyên truyền của Hoa lục.

Tuyên truyền ở đây, tôi không muốn nói đến những truyện phim có nữ võ hiệp kỳ tình gợi cảm hay những bộ phim hoạt hình với gấu trúc dễ thương và những nhà hiền triết râu trắng đứng dưới tàn cây mận đang nở rộ. Ý tôi muốn nói đến những pha hành động đẫm máu cực kỳ bạo lực trong đó những người lính Trung Hoa anh hùng chính trực đánh bại kẻ thù gồm cả những người Mỹ hèn nhát, đồi trụy, ở những nơi xa lạ rõ ràng cần phải được tư tưởng Tập Cận Bình soi sáng.

Ví dụ điển hình là phim Chiến binh sói 2 ( 2017 ), một cơn sóng thần không ngừng nghỉ của các cuộc đấu súng, bom nổ, đánh nhau tay không và một cuộc rượt đuổi bằng xe tăng ngoạn mục nhằm nhắn gởi một thông điệp duy nhất : Trung Hoa đang mang lại nền an ninh thịnh vượng và chăm sóc sức khỏe hiện đại cho Châu Phi trong khi Hoa Kỳ chỉ mang đến sự khốn khổ. Cuốn phim đã phá vỡ mọi kỷ lục vé bán được ở Trung Hoa và đang ở mức 5,6 tỷ đô la ; đây là cuốn phim có doanh thu cao nhất từ ​​trước đến nay. Trong khi giới truyền thông nhà nước ca ngợi " Chiến binh sói " vì đã đánh bại Hollywood ngay sân sau của họ thì Trung Hoa cũng đã tảng lờ bỏ qua không nói đến cuốn phim hành động này là do đạo diễn kỳ cựu của Hollywood - Sam Hargrave biên đạo.

Nhìn lại, rõ ràng rằng Hollywood đã có hành động đúng khi đẩy mạnh việc phân loại sản phẩm của họ như một hình thức nghệ thuật xứng đáng để được Tu chính án thứ Nhất bảo vệ. Khi ôm chầm lấy định nghĩa lạc hậu “ kinh doanh, thuần túy và đơn giản ”, Hollywood đã sản xuất một loạt những bộ phim bom tấn đáng quên kéo dài hàng chục năm nhưng cũng đã tạo ra được các bộ phim cho thấy khả năng đối phó với các vấn đề và bất công trên khắp thế giới của công dân và những tổ chức Mỹ. Khi tự do bị đe dọa ở khắp mọi nơi như ngày nay, thật đáng thất vọng khi Trung Hoa dường như hiểu được sức mạnh văn hóa và địa chính trị của phim hơn ngành kỹ nghệ sản xuất những bộ phim tuyệt vời và những bộ phim khác tương tự như vậy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét