Trang

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013


Hà Nội Vừa Vào Xuân?

( gocnhinalan.com )

Sau trận cảm cúm nhớ đời vừa qua, mất 5 kí lô, tôi vẫn chỉ hồi phục khoảng 70%, còn phải mất thêm vài ba tháng để hoàn thiện 100%. Cho nên tôi chỉ ghé Hà Nội trong ba đêm ngắn ngủi. Tôi không muốn hoang phí sức khỏe với những bữa tiệc khuya, những cuộc trò chuyện quá “sôi nổi” với bạn bè, những cuộc họp hành nghe chuyện mời chào làm ăn, dự án.



Tuy nhiên, chỉ có 3 ngày mà tôi thấy như 3 tuần. Buổi nói chuyện với sinh viên đêm thứ ba thật náo nhiệt, kéo dải gần 3 tiếng. Dù đói và mệt sau sự kiện, tinh thần tôi phấn khởi hẳn lên. Chỉ có hơn 1,300 sinh viên, nhưng năng lượng tràn đầy của tuổi trẻ là điều mà tôi và quốc gia già cỗi này đang cần. Xắn tay áo lên để sẵn sàng đi tìm tương lai dù biết là khó khăn và thách thức đang vây bủa là thái độ chúng ta trông chờ nơi thế hệ mới.

Sáng hôm sau, hội trường của học viện LP lại đông nghẹt. Gần 300 doanh nhân nghiêm túc thu nhận những trải nghiệm thực tế trong hành trình kinh doanh của tôi và anh Nguyễn Liên Phương. Hy vọng là họ sẽ cũng can đảm hành động để thay đổi sự trì trệ suy thoái đang bao phủ. Giữa 2 buổi nói chuyện công cộng trên, tôi đếm có đến gần 100 người trẻ già, từ VIP rồi phóng viên đến các bạn vừa khởi hay thất nghiệp, chạy ra vào các chỗ tôi đến để hàn huyên như những bạn cũ thân tình.

Ngược hẳn với lần tôi qua Mỹ 3 tháng trước, cơ hội kiếm tiền thì nhiều vô số kể, nhưng đến đâu tôi cũng chỉ lủi thủi một mình sau các buổi họp, chui vào giường thật sớm vì lạnh và buồn.

Những tấm lòng của các bạn Hà Nội là một điều tôi ghi nhớ và tri ân sâu xa. Một bạn trẻ, anh Long, đem cho 100g Cao Ban Long, do gia đình tự nấu, vì nghe súng của tôi đã hết hạn sử dụng. Một bạn trẻ khác, chị Hồng, tặng một bức tranh sơn mài chị vẽ về chân dung của Alan, nhưng giống Brad Pitt nhiều hơn. Trong một bữa ăn tối, một ngài Bộ Trưởng vẫn ngâm những bài thơ ông vừa viết, nghe thật lâm ly. Và trao đổi kiến thức và quan điểm kinh tế xã hội với anh Doanh, chị Lan, anh Thành…luôn luôn là một niềm vui đơn giản và thú vị.

Quê hương vẫn vô cùng ấm cúng, chân thành. Sự khao khát góp tay làm đẹp đất nước để mọi người có một mức sống cao hơn…vẫn bàng bạc trong từng lời nói và cử chỉ. Mọi người vẫn nhắc nhở nhau về những đống rác chình ình trên con đường đi hằng ngày, nhưng họ đều có niềm tin (dù khó lý giải) là trận mưa bão sắp đến sẽ quét sạch môi trường sinh sống của đa số người dân.

Tôi có tản mạn về bong bong bất động sản, về con số nợ xấu và hiện trạng thiếu minh bạch của thị trường tài chánh, về chu kỳ và điều kiện hồi phục của nến kinh tế…nhưng tôi có cảm giác là họ đã biết và không đến dự các buổi nói chuyện để nghe những điều này. Họ chỉ muốn tìm một sự “liên đới” (connection) với một ông già không chịu về hưu và không chịu bỏ cuộc. Họ tin vào định mệnh của Việt Nam và họ tin vào khả năng chịu đựng và vượt bão của chính họ. Ông Alan và những người đồng hành chung quanh họ chỉ là một xác nhận về niềm tin đó (đúng hay sai).

Ngay cả những quan chức lớn nhỏ cũng có cái nhìn thực tế hơn về giới hạn của khả năng và quyến lực. Mặc dù hội nghị các Bộ Trưởng Giáo Dục của Asean vẫn hoang phí (cả trăm công an bảo vệ nghị trường, những bàn luận chắc chắn là vô hiệu qua các buổi tiệc lớn nhỏ…), nhưng tựu trung, các người cầm quyền không còn ngạo mạn và tự tin về những giải pháp can thiệp thô bạo. Sức mạnh của thị trường và người dân bắt đầu có ảnh hưởng đến tiềm thức rồi tư duy. Họ hiểu rằng sự thay đổi sẽ đến và cái lựa chọn bây giờ là họ sẽ giúp mang lại mùa xuân mới hay sẽ ân hận là đã không biết nắm bắt cơ hội?

Có thể nhận xét này không đúng? Vài người nói về những biện pháp có vẻ phòng thủ, sợ hãi…của bộ máy hành chánh. Nhưng không hiểu sao, tôi và vài bạn trăn trở về tương lai nước nhà đã thấy những chồi lộc bắt đầu lên mầm. Hoa trái đang đợi chờ thiên nhiên chuyển mùa và con người Việt đang mong đợi …một gì gì đó.

Sau 4 nghìn năm lịch sử, dân tộc này đã vượt qua bao vực thẳm và con phượng hoàng Việt luôn tái sinh dưới nhiều vóc dáng. Mùa đông sắp tàn và Hà Nội đã khoác lên trang phục của lễ hội Xuân ? …

Alan Phan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét